Bầu trời nhớ mong

Bầu trời nhớ mong
Hóa ra năm tháng ấy Khờ dại lắm phải không Người trao cơn gió thoảng Ta trút cả bão lòng Anh người tình du mục Em bầu trời trắng trong

(Ảnh: Thanh Hương)


BẦU TRỜI NHỚ MONG

(Phan Hà)


Hóa ra năm tháng ấy

Khờ dại lắm phải không

Người trao cơn gió thoảng

Ta trút cả bão lòng


Anh người tình du mục 

Em bầu trời trắng trong 

Cầu mong anh hạnh phúc 

Em lãng đãng đủ rồi 


Trả anh về mùa yêu 

Vườn tình mang hong nắng

Em bầu trời nhớ mong

Có cái gì rất lạ.


Em chết đứng giữa trời 

Cơn mưa chiều hạ đỏ

Đốt lòng em anh ơi 

Anh về đi anh ơi

Về căn nhà ấm áp 

Em ở lại nơi này 

Yêu gió thoảng mây bay


Ôm khung trời màu tím 

Em ngợp trong chiều tà