Bên hồ núi Cốc

Bên hồ núi Cốc
Ngày em đến hạ không còn trẻ nữa Nắng xiên khoai soi mói gốc tre già Mây đãng trí lạc đường ngâu tháng Tám Phượng ngọ ngằn* ren rén đỏ vài bông. Xa xót nhìn trước đắng đót thiên không*


(Ảnh: Nhóm Văn Búp tại Hồ Núi Cốc tháng 8/2025)


BÊN HỒ NÚI CỐC 

(Trần Huyền Tâm)

 

Ngày em đến 

hạ không còn trẻ nữa 

Nắng xiên khoai 

soi mói gốc tre già

Mây đãng trí 

lạc đường ngâu 

tháng Tám

Phượng ngọ ngằn* 

ren rén đỏ 

vài bông. 

 

Xa xót nhìn 

trước đắng đót thiên không* 

Những giọt mặn 

nén cuộc tình 

vào đá

Ô Thước mấy ngàn năm 

cõng tủi hờn buốt giá

Dải Ngân Hà 

nước mắt đã tràn sông. 

 

Này vui buồn  

Này cơn cớ sắc không 

Cứ mấy gió, vầy sương 

buộc mình vào cổ tích

Này Chức Nữ, Ngưu Lang 

Này nàng Công, chàng Cốc

Huyễn hoặc, nhân phàm, giải đãi*, thực hư?

 

Tiện lòng cởi thắt tâm tư 

Cô gái Thái 
thả vóc hình Công, Chức

Bên chồng, khe khẽ hát 

Dương xuân* nghê thường chức cẩm hồi văn*.

 

 

* Ngọ ngằn: Rất ít, hiếm hoi.

* Thiên không: đổ vỡ, mất mát, trắng tay. 

* Giải đãi: Lười biếng, hờ hững, không để tâm. 

* Dương xuân: Làn điệu chèo cổ nằm trong hệ thống bài ca lẻ. Đây là điệu hát của các tiên nữ trong chèo Từ Thức, có giai điệu mượt mà, tính chất vui tươi lạc quan yêu thiên nhiên cỏ cây hoa lá

* Chức cẩm hồi văn: Làn điệu chèo cổ dựa trên tích truyện Tô Huệ dệt lụa viết lên chức cẩm hồi văn gửi cho chồng Đậu Thao