Bí mật của văn chương

Người ta bảo thơ ông lạ lắm Tôi đọc xong không một chút vấn vương Người ta chê văn ông rối rắm Tôi lướt nửa trang thấy quá phi thường

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


BÍ MẬT CỦA VĂN CHƯƠNG

(Nguyễn Quốc Văn)



Người ta bảo 

thơ ông lạ lắm 

Tôi đọc xong 

không một chút vấn vương 


Người ta chê 

văn ông rối rắm 

Tôi lướt nửa trang 

thấy quá phi thường 


Người ta phán 

ông là đồ bỏ

Tôi lại nghĩ rằng 

ông chỉ đáng thương 


Ông than ông 

kẻ lạc loài xứ sở 

Tôi tin ông 

mang hồn cốt quê hương 


Thơ mình viết 

mình đọc đều tuyệt mĩ

Mấy vần thơ 

đủ giải tỏa thế gian


Văn ta viết 

đọc lên nghe sang sảng

Không kim cương óng ánh  

cũng bạc vàng


Như thế đó

dở, hay do người đọc

Phải chăng là

bí mật của văn chương?