Biển đêm

Biển đêm
Đã lâu rồi em về lại biển đêm Trăng cô lẻ nơi cuối trời lặng lẽ… Sóng nhớ ai mà cồn cào đến thế? Cứ xô bờ dào dạt mãi không nguôi!

(Ảnh: Đại Dũng)


BIỂN ĐÊM

(Thương mến tặng Th.H) 


 

Đã lâu rồi em về lại biển đêm

Trăng cô lẻ nơi cuối trời lặng lẽ…

Sóng nhớ ai mà cồn cào đến thế

Cứ xô bờ dào dạt mãi không nguôi

 

Ngủ ngoan nào, ơi con sóng đầy vơi

Ngủ ngoan nào vầng trăng xanh vời vợi

Gió thao thiết ru hàng cây ngóng đợi

Những con thuyền khát vọng đã vươn khơi…

 

Chỉ còn em thao thức với biển thôi

Biển vô tận, vô biên biết khi nào ngừng lặng!

Ai có còn xót xa bờ vai mảnh

Thương bến buồn chờ mãi cánh buồm mơ?

 

Mưa ướt đầm ký ức xa xưa

Mưa giăng ngập lối em về phố vắng 

Làm sao trách lòng biển kia dẫu rộng 

Chẳng đủ bao dung cho một cánh chim hiền

 

Em một mình bé nhỏ trước biển đêm

Trái tim tưởng đã lắng rồi giông bão

Vẫn khát khao về một thời khờ khạo

Về một thời rạo rực đón triều dâng…

 

Ước cùng người dạo bước dưới trăng suông 

Dấu chân yêu gửi lại bờ cát trắng

Nhưng bây giờ chỉ màn đêm thăm thẳm

Sóng thầm thì, thổn thức nỗi niềm riêng…

 

Bây giờ… 

chỉ có biển… và …em!

 

 


Trại viết Đồ Sơn - Đêm 19/7/2024

 Nguyễn Thị Toán