Bỗng dưng…

Bỗng dưng…
Bỗng dưng trời sáng, sao lên Phương Đông lóa lóa, mọi miền đen đen Bỗng dưng như thể ánh đèn Ngồi trong phòng nhỏ, giọng mềm khúc xưa Bỗng dưng sùi sụt trời mưa Dưới tầng lầu, có vừa vừa tiếng thương

(Ảnh: Kim Anh)


 

BỖNG DƯNG…

(Anh Vũ)

 

Bỗng dưng trời sáng, sao lên

Phương Đông lóa lóa, mọi miền đen đen

Bỗng dưng như thể ánh đèn

Ngồi trong phòng nhỏ, giọng mềm khúc xưa

Bỗng dưng sùi sụt trời mưa

Dưới tầng lầu, có vừa vừa tiếng thương

Bỗng dưng Đông đến quanh giường

Tiếng người gọi cửa, niềm thương giấc hòe

Bỗng dưng phượng rớt cánh ve

Thắm màu mìn mịn, se, se, nẻo về

Thị thành như chốn sơn khê

Thung thăng dắt kỷ niệm về ta chơi

Trong căn nhà vắng, Tết ơi!

Bỗng dưng dụi mắt, một trời mơ xua...

 

Hoa chanh theo ngọn gió đùa

Tóc thơm chảy suốt, nguồn xưa nhạc về…