Buông

Buông
Chỉ tuổi thơ Là Tết mãi ta rùng mình Chợt hãi Bao nhiêu năm rồi Chôn chặt Tết quê Bao nhiêu năm rồi Chuyến đò xuyên sương khói Nước sông La Sừng sực những hương nồng Mẹ Ba mất rồi Ông bà ngoại mất rồi

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


BUÔNG

(Anh Vũ)


Chỉ tuổi thơ
Là Tết mãi
Ta rùng mình
Chợt hãi
Bao nhiêu năm rồi
Chôn chặt Tết quê
Bao nhiêu năm rồi
Chuyến đò xuyên sương khói
Nước sông La
Sừng sực những hương nồng
Mẹ Ba mất rồi
Ông bà ngoại mất rồi
Tuổi thơ chỏng chơ bên bờ bãi
Kỷ niệm nào ngụp lặn
Dưới lòng sông.

Con hến nào ngậm trăng
Để tối ba mươi thêm mờ mịt?
Giã từ đất Bắc
Để hồn phương Nam
Mười phương bảy vía
Chòng chành Tây Đông.

Tưởng yêng hùng như Kinh Kha
Hành phương Nam
Căng mắt xanh tìm tri kỷ
Đợi ngày đợi tháng
Mòn vẹt chuyện áo cơm
Chỉ biết ngoảnh mặt lên trời
Nuốt lệ với ông Xanh
Tủm tỉm nhìn Thị Nở
Hai chục Tết đi qua
Chưa có bát cháo hành...

Ôi sông La
Có bóng ai sang đò
Chiều Ba Mươi ọc ạch?
Con sẽ về với quê
Giữa bao kẻ thành danh
Giữa bao nhiêu người lên ngựa ,xuống xe
Cho con làm kẻ ăn mày
Gác kiếm Kinh Kha
Ngửa tay xin chút nước
Rửa tròng mắt xanh thành trắng
Rửa tròng mắt trắng
Nhân tình tựa vôi
Ngơ ngác ôm chữ tình tồi tội
Về với quê
Với ngoại
Với Tết quê mưa bụi
Hạt lành lạnh má này
Hạt âm ấm má kia.

Tuổi thơ không có tội
Tròn đầy
Nguyên khối.

Bỏ lại một đời xơ xác
Danh Lợi Tình
Mây nổi
Ta sẽ về
Tối ba mươi hương trầm
Sông La còn thao thức.

Buông hết cả rồi
Dào dạt sông La ơi!