Cà phê một mình

Cà phê một mình
Một mình với một café Một rơi giọt giọt, một về dửng dưng Nhấc lên, đặt xuống ngập ngừng Lời nào vừa giữ nửa chừng lại buông Sao không chung một con đường Cho đau khỏi lạc, cho thương khỏi chờ


(Ảnh: Pixabay)


CAFÉ MỘT MÌNH

(Trương Minh Hiếu)

 

Một mình với một café

Một rơi giọt giọt, một về dửng dưng

Nhấc lên, đặt xuống ngập ngừng

Lời nào vừa giữ nửa chừng lại buông

 

Sao không chung một con đường

Cho đau khỏi lạc, cho thương khỏi chờ

Khôn ngoan nào của bây giờ

Chẳng bằng một chút dại khờ ngày xưa

 

Lanh canh tiếng ngón tay khua

Hai bàn tay úp là vừa lặng im

Vỡ toang giọt của con tim

Café đắng lại tan thêm ngọt ngào

 

Bỗng dưng trời đổ mưa rào

Bao nhiêu xưa cũ rót vào cạn ly