Căn dặn

Căn dặn
Em biết anh nhớ Vạt lở ở bờ bồi nơi chúng mình ngắm sóng Nơi em hù đẩy anh xuống sông rồi giật lại Nhưng nếu có đi ngang đừng rẽ vào lối ấyGió từ sông thổi lạnh Mà không người che chắn cho anh.


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)




CĂN DẶN

(Hoàng Liên Sơn)

 

Em biết anh nhớ

Vạt lở ở bờ bồi nơi chúng mình ngắm sóng

Nơi em hù đẩy anh xuống sông rồi giật lại

 

Nhưng nếu có đi ngang đừng rẽ vào lối ấy

Gió từ sông thổi lạnh

Mà không người che chắn cho anh.

 

Nếu quá chừng tha thiết

Hãy lặng ngắm từ xa hoặc ra xíu rồi vào

Kẻo trượt ngã lại oán người dẫn lối.

 

Và nếu bấy nhiêu mà chưa nguôi dịu

Thì còn vườn bưởi đào trong trang trại bên sông

Nơi em ẵm người dưng

Xuân sang hoa đang nở thơm lừng.

 

Còn đồng ngô

Rồi còn mương nước...

 

Nhưng cũng đừng nguôi hết

Kẻo một mai em về không thấy nhớ thương đâu.

HLS