Cánh diều

Cánh diều
Anh không nói nổi một điều Gửi em anh phất cánh diều thả lên Làng anh thương nhớ làng em Cánh diều như mảnh trăng nghiêng xuống đồng Bao nhiêu rung cảm trong lòng Lại mang thả giữa mênh mông cánh diều


Anh không nói nổi một điều

Gửi em anh phất cánh diều thả lên


Làng anh thương nhớ làng em

Cánh diều như mảnh trăng nghiêng xuống đồng

Bao nhiêu rung cảm trong lòng

Lại mang thả giữa mênh mông cánh diều

Cánh diều bay bổng bao nhiêu

Cái dây mới nói rất nhiều tầm xa


Cái dây buộc gốc cây mà

Nên bao la bỗng gần ta vô cùng

Cánh diều nghiêng xuống mặt đồng

Sắc làng quê bỗng điệp trùng bay lên

Cánh diều theo gió chao nghiêng

Lòng ai cũng nối dây riêng cho diều


Trẻ con thích trời cong veo

Và mang buộc những buổi chiều vào cây

Tuổi anh đã thuộc tháng ngày

Diều là thuyền đấy còn dây là bờ

Thiên nhiên có thể không ngờ

Ta yêu cái cớ là tờ giấy thôi


Tờ giấy ta thả lên rồi

Sắc lòng ta đấy, em ơi cánh diều


Kim Chuông