Cáo mượn oai hổ

Cáo mượn oai hổ
Tuyên Vương Vua nước Sở Hay vi hành ra ngoài Thường giả làm thương lái Không mũ cao áo dài. Những lần vi hành đó Biết đời sống dân tình Nhiều án oan phá được Mà xử phạt phân minh.

(ảnh: Pixabay)



CÁO MƯỢN OAI HỔ


Tuyên Vương Vua nước Sở

Hay vi hành ra ngoài

Thường giả làm thương lái

Không mũ cao áo dài.


Những lần vi hành đó

Biết đời sống dân tình

Nhiều án oan phá được

Mà xử phạt phân minh.


Bề tôi Chiêu Hề Tuất

Là cận thần của Vua

Ai nghe tên cũng sợ

Chuyện thật mà như đùa.


Vua Tuyên Vương thấy lạ

Nhân một buổi thiết triều

Hỏi bá quan Văn Võ:

- Tin đồn thật hay điêu?


Không ai trả lời nổi

Chỉ Giang Nhất thưa rằng:

- Tôi kể chuyện Cáo, Hổ

Cho triều thần nghe chăng!


Hổ là loài ăn thịt

Gọi là Chúa rừng xanh

Bắt được một con Cáo

Định làm bữa ngon lành.


Cáo là thằng ranh mãnh

Chẳng chịu chết ngay đâu

Nó dịu dàng bảo Hổ:

- Phải hơn nhau cái đầu!


Ta là Trời sai xuống

Để cai quản muôn loài

Ta là Trời con đấy

Ta đâu có sợ ai!


Thử để ta đi trước

Ngươi theo hầu đằng sau

Để xem có ai dám

Thấy mà không chạy mau!


Hổ nghĩ Cáo nói thật

Bèn theo sau Cáo ta

Thì quả nhiên bách thú

Chạy như là chạy ma!


Hổ thật thà không biết

Bách thú vốn sợ mình

Lại nghĩ chúng sợ Cáo!

(Cáo này Cáo yêu tinh!)


Nước mạnh nhờ Pháp luật

Đâu vì người đứng đầu

Tuyên Vương, Chiêu Hề Tuất

Chuyện mãi truyền mai sau…


TỐNG TRUNG