Chậm

Chậm
Hà Nội nhỏ mà đi hoài chẳng hết Lá me rơi rồi lá bàng rơi Hoa sấu rụng rồi hoa sưa dệt Sớm tinh khôi trắng cả vùng trời Vẫn nơi lưng ghế ấm hơi người

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


CHẬM

(Nguyễn Văn Thông)

 

Hà Nội nhỏ mà đi hoài chẳng hết

Lá me rơi rồi lá bàng rơi

Hoa sấu rụng rồi hoa sưa dệt

Sớm tinh khôi trắng cả vùng trời

Vẫn nơi lưng ghế ấm hơi người

Mà ngơ ngác những màu hoa lạ

Chợt lăn tăn mặt hồ tăm cá

Có hình cao vút những building

Gió nhẹ thế sao cũng giật mình

Màu thế cuộc lồng nhau đắm đuối

Hóa ra Hà Nội là không vội

Cứ mặn mà da diết thẳm sâu