Chân tay tai mắt miệng

Chân tay tai mắt miệng
Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng Thân thiết ở cùng nhà Chẳng hiểu sao cô Mắt Lại gọi Chân, Tay ra. Ba ta, bác Tai nữa Làm quần quật cả ngày Chỉ có lão già Miệng Cứ ở không đến hay.

(Ảnh: Kim Nga)




TRUYỆN CỔ CHÂN TAY TAI MẮT MIỆNG

 

Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng

Thân thiết ở cùng nhà

Chẳng hiểu sao cô Mắt

Lại gọi Chân, Tay ra.

 

Ba ta, bác Tai nữa

Làm quần quật cả ngày

Chỉ có lão già Miệng

Cứ ở không đến hay.

 

Tôi sẽ cùng hai cậu

Không làm gì từ nay

Cứ để xem lão Miệng

Lão sống được mấy ngày.

 

- Cô Mắt nói chí phải

Ta gặp lão Miệng ngay

Nói cho lão ta biết

Mình đình công từ nay.

 

Trên đường đến lão Miệng

Họ lại gặp bác Tai

Nói như thế… như thế…

- Ờ ờ đúng không sai.

 

Vào đến nhà lão Miệng

Chân, Tay, Mắt tranh nhau

Nói như thế, như thế

Lão Miệng chợt buồn rầu.

 

Tay, Chân hả hê lắm

Nháy cô Mắt, bác Tai

- Cứ để cho lão chết

Xem còn vênh với ai.

 

Một ngày, một ngày nữa

Cả bốn người đình công

Nhưng mà sao lạ lắm

Họ uể oải vô cùng.

 

Nhắm, mở lờ đờ lắm

Chân, Tay mỏi rã rời

Ù ù như xay lúa

Tai thở không ra hơi.

 

Rồi đến ngày thứ bảy

Mệt sắp chết cả rồi

Họ gặp nhau bàn bạc

Mình phải làm khác thôi.

 

Bác Tai cố cất tiếng:

- Chúng ta sai lầm rồi

Miệng có việc của Miệng

Nhai chứ đâu chỉ ngồi.

 

Xưa nay mình thân thiết

Giờ lại vẽ chuyện ra

Thôi, đến nhà lão Miệng

Xin lỗi lão đi mà!

 

Lão Miệng cũng chẳng khá

Khô, nhợt nhạt đôi môi

Hai hàm răng cứng ngắc 

Chẳng cất nổi một lời.

 

Tai, Mắt dìu lão Miệng

Chân, Tay kiếm thức ăn

Bụng no, cổ hết khát

Lại tung tăng Tay, Chân.

 

Thế là từ lúc đó

Năm người lại một nhà

Tay múa, Chân dập nhịp

Miệng thì cười ha ha.

 

TỐNG TRUNG