Chị tôi

Chị tôi
Chị tôi duyên phận ngậm ngùi Mà sao trong vắt tiếng cười, lạ chưa. Tin người tự xửa, tự xưa Quên mình như thể là chưa có mình.



 

Chị tôi con gái ven sông

Cái duyên lặn giữa mặn nồng phù sa

Đắng lòng mấy đợt lũ qua

Mấy lần chị hứng phong ba đất trời.


Chị tôi duyên phận ngậm ngùi

Mà sao trong vắt tiếng cười, lạ chưa.

Tin người tự xửa, tự xưa

Quên mình như thể là chưa có mình.


Chẳng mơ táo rụng sân đình

Chỉ mơ trăng sáng lung linh ngọc ngà

Chiếu chèo say hát í a

Đêm về ôm gối an hòa thơ hay.


Chị yêu vạt lúa, bờ khoai

Chẳng màng bể rộng sông dài người ơi

Chẳng mơ gặt hái xa xôi

Âm thầm gieo hạt ở nơi đất nghèo.


Đêm qua trăng bỗng trong veo

Sông nghiêng nước đổ

buông chèo

chị đi…


Nguyễn Thúy Hằng