Chiều mưa nơi biển xa

Chiều mưa nơi biển xa
Chợt thấy mình có lỗi với hoàng hôn Khi trời chiều quên tãi vàng ráng đỏ Mặt nước sậm sì ướt mọng bờ mi gió Sóng bơ phờ bên bờ đá lặng câm.

 

Chợt thấy mình có lỗi với hoàng hôn

Khi trời chiều quên tãi vàng ráng đỏ

Mặt nước sậm sì ướt mọng bờ mi gió

Sóng bơ phờ bên bờ đá lặng câm.

 

Chợt thấy mình có lỗi với em

Nàng tiên cá lặng buồn bên bờ biển

Em nghĩ gì mà gương trăng đắm chìm hoài niệm

Mắt đượm sầu xa xót dõi thế nhân.

 

Biết tìm đâu những da diết ân cần

Xanh nữa cho ai? ơi khoảng trời mây thắm

Vui cùng ai? hỡi cát vàng phẳng lặng

Tuế nguyệt nhạt nhoà, mòn mắt đá thâm nâu.

 

Cứ xa vời, cứ huyễn hoặc đâu đâu

Những nhịp phách vô thanh, những cung huyền tĩnh lặng

Khúc cổ cầm dặt dìu chiều thu vắng

Giọt khóc ngược dòng, nhưng nhức lòng tay.

 

Biết nói gì trước biển vắng chiều nay

Ta để lại nơi em lời gọi mời nồng say da diết

Bình yên nhé bước quan hà mai này cách biệt

Bàn tay lặng tìm, khao khát nhớ bàn tay….

 

9/2019

Trần Huyền Tâm

——-

Quan hà: nơi biên ải, cửa sông, chỉ sự xa xôi cách trở; muôn dặm đường xa.