Cô đơn

Cô đơn
Tựa heo may lọt kẽ tay Lá cô đơn rụng xuống ngày tàn hoa Như đàn ông với đàn bà Hết hơi nhau thoáng tưởng là cô đơn

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)


CÔ ĐƠN

(Nguyễn Quốc Văn)

 

Tựa heo may 

lọt kẽ tay

Lá cô đơn 

rụng xuống ngày tàn hoa

 

Như đàn ông 

với đàn bà

Hết hơi nhau 

thoáng tưởng là cô đơn

 

Giam nhau 

vào cái vô cùng

Giày vò nhau 

giữa mông lung ngục tù

 

Cô đơn 

thiếu cộng thừa trừ

Phép nhân cô quạnh 

vốn từ phép chia

 

Cô đơn 

giống sớm chê khuya

Bên nhau 

mà bước ra rìa đời nhau

 

Gỡ tình chung 

sợi chỉ màu

Buộc vào ai

cột vào đâu bây giờ

 

Bỏ buông 

mây trắng hững hờ

Gió cô đơn 

vá vật vờ cô đơn

 

Yêu nhau 

ít vẫn hơn không 

Chỉ cô đơn 

với cô đơn là thừa…