Có lẽ chỉ thế này thôi

Có lẽ chỉ thế này thôi
Vỉa than chờ bao lâu để cháy Trầm Hương ngủ mãi chờ một bàn tay Ngọc trai đáy biển chờ một mê say Chuông cổ bị bỏ quên chờ ngân phút giây ? Người nghệ sĩ như vỉa than, trầm hương, ngọc trai, chuông cổ ấy Ẩn giấu “năng lượng cháy sáng và vang ngân “để có ích cho đời


(Ảnh: Pixabay)


CÓ LẼ CHỈ THẾ NÀY THÔI

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

Giáo trình Lý luận Văn học viết về quá trình sáng tạo nghệ thuật rất dài. Có lẽ cũng chỉ như thế này thôi:

Vỉa than chờ bao lâu để cháy

Trầm Hương ngủ mãi chờ một bàn tay

Ngọc trai đáy biển chờ một mê say

Chuông cổ bị bỏ quên chờ ngân phút giây ?

Người nghệ sĩ như vỉa than, trầm hương, ngọc trai, chuông cổ ấy

Ẩn giấu “năng lượng cháy sáng và vang ngân “để có ích cho đời

Vẫn cần “bàn tay ngoại giới“: - một cơn cớ hữu ý - vô tình để châm lửa và đánh thức

Có hai que diêm, một của thân phận mình , một của triệu thân phận bạt ngàn thế giới

Phút chạm nhau đỏ rực xoắn nỗi niềm

Cười ít khóc nhiều. Ta đau đâu dễ viết hay về hạnh phúc ?

Gặp vào lúc không ngờ nhất?! Định mệnh hay vu vơ?

Thực ra cao xanh bầy “Thiên ý” tựa bàn cờ …

Còn tình yêu với em lúc như cơn mưa càng dập càng nồng

Lúc như cơn gió càng thổi lửa càng trong.

- Có nhẽ chỉ thế thôi chăng?!