Còn ta với chiều

Còn ta với chiều
Có gì đâu, ta với buổi chiều này Nắng hời hợt sõng soài vàng phố vắng Gió lòng vòng, lờ lững vồng mây trắng Quán đìu hiu chếnh choáng nhạc không lời Ly cà phê vừa khe khẽ chạm môi

(Ảnh: Tam Tran)



CÒN TA VỚI CHIỀU

(Trương Minh Hiếu)


Có gì đâu, ta với buổi chiều này

Nắng hời hợt sõng soài vàng phố vắng

Gió lòng vòng, lờ lững vồng mây trắng

Quán đìu hiu chếnh choáng nhạc không lời


Ly cà phê vừa khe khẽ chạm môi

Tan như khói, bay lên như khói

Vô cớ giận hờn, vô cớ buồn không nói

Chơi vơi ngây ngất dịu lành


Đã chiều nào như gió vụt qua nhanh

Đâu ngày mưa dầm dề lướt thướt 

Ngón tay đan, đâu đêm dài rét mướt

Ngọt ngào lắng đọng cho nhau


Ơi màu trời xanh rười rượi từng cao

Ta vu vơ thả một viên đá nhỏ

Giọt cuối cùng thánh thót rơi rất rõ

Nghe trong chiều cà phê mênh mang trôi


Chỉ còn chiều ta với bình yên thôi...