Còn tuổi nào cho ta

Còn tuổi nào cho ta
Tuổi nào là tuổi còn yêu? Còn không cho đoạn xế chiều đây ta? Không còn trẻ nữa nhưng mà Nửa vầng trăng khuyết, vào ra cũng buồn! Một mình, chẳng bõ niêu cơm

(Ảnh: Huyền Hoa)



CÒN TUỔI NÀO CHO TA?

(Nguyễn Hoàng Lâm)

 

Tuổi nào là tuổi còn yêu?

Còn không cho đoạn xế chiều đây ta?

Không còn trẻ nữa nhưng mà

Nửa vầng trăng khuyết, vào ra cũng buồn!

Một mình, chẳng bõ niêu cơm

Mong sao có bạn sớm hôm chuyện trò...

Tiền bạc của ai nấy lo

Chẳng cần toan tính, so đo làm gì!

Bạn bè tri kỷ mỗi khi

Trở trời , trái gió, con đi vắng nhà

Hoặc con cái sống ở xa

Mong người nương tựa, có bà chăm ông...

Xế chiều thôi hết viển vông

Chẳng còn ham hố chung phòng riêng tư...

Chỉ mong sức lực còn dư

Không phải phụ thuộc quá ư cụ già!

Nói lời âu yếm mặn mà

Tai nghe đằm thắm hơn là củi khô!

Già không yêu mới là khờ

Chẳng cần tuyên bố, bà tơ dẫn đường...

Còn tình thì cứ vấn vương

Một mai khỏi tiếc cuối đường lẻ loi...

Cũng là duyên của đất trời

Cho ai may mắn gặp nơi địa đàng...

Mong họ đừng trải đa đoan

Nghĩa tình làm trọng... hân hoan tuổi già

Cuộc đời là một bài ca

Cất lên khúc cuối thiết tha mặn nồng!

Đời vui, tan bớt bão giông

Có bao giờ muộn khi lòng còn yêu?