Đàn bà bốn mươi

Đàn bà bốn mươi
Sau nửa đời người đắm say, chua chát Người đàn bà bỗng thấy đời tẻ nhạt Bỗng thấy mình lại khao khát vu vơ Có người nhìn đời như một bài thơ Có người ngắm đời như hoàng hôn tắt

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)



ĐÀN BÀ BỐN MƯƠI

(Nguyễn Quốc Văn)


Sau nửa đời người đắm say, chua chát

Người đàn bà bỗng thấy đời tẻ nhạt 

Bỗng thấy mình lại khao khát vu vơ


Có người nhìn đời như một bài thơ 

Có người ngắm đời như hoàng hôn tắt 

Có người soi mình vào trong nước mắt

Có người yêu mình trong cả cơn mơ

Có người nói đàn ông như hổ đói

Lũ hám danh, hám lợi, hám đàn bà

Có người bảo đàn ông như thánh giả

Cả đám người chẳng đáng giá ba xu


Dù nói thế 

Nhưng bốn mươi không thể

Cưỡng lại lòng mình 

Trong những phút rung rinh

Bốn mươi xinh 

Bốn mươi như sóng bể 

Bốn mươi say 

Ngây ngất khát ái tình

Bốn mươi ngắm 

Đàn ông nào cũng đẹp 

Người như sao, như hổ báo, như người

Bốn mươi ngẫm 

Đàn bà không thể vắng

Một người đàn ông là đàn ông…