Đàn bà ơi!

Đàn bà ơi!
Đêm cuối Thu gió trở mình se lạnh... Mây lững lờ đưa đẩy ánh sao khuya, Nẻo đường nào khuất lấp dưới đêm mưa? Chợt rạng rỡ giữa đợi chờ hy vong... Đàn bà ơi... Em là cơn khát vọng,

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)



ĐÀN BÀ ƠI....!

(Ngọc Thạch)

 

Đêm cuối Thu gió trở mình se lạnh...

Mây lững lờ đưa đẩy ánh sao khuya,

Nẻo đường nào khuất lấp dưới đêm mưa?

Chợt rạng rỡ giữa đợi chờ hy vong...

Đàn bà ơi... Em là cơn khát vọng,

Của đêm trường nuôi ảo mộng triền miên.

Hồn lặng thầm say giấc ngủ   thần tiên

Nghe chao đảo giọng ngoan hiền xưa cũ...

Em là ai...? giữa phong ba vần vũ...

Mà đời đời duyên tình cũ không quên.

Một lời yêu anh chưa được gọi  tên

Và chưa dám dẫn đến miền cực lạc...

Gửi con tim đợi chờ niềm khao khát

Khát cuộc tình và khát vọng yêu em...

Một tình yêu mà trời đất  không quên 

Người con gái thật ngoan hiền, chung thuỷ...

Rồi đêm đêm anh chìm vào mộng mị

Đắm say rồi... chàng thi sĩ vô danh...

Giữa đêm Thu nhìn sao sáng long lanh

Anh viết vôi mấy lời trong nhung nhớ...

Sợi tơ duyên dẫu mong manh bé nhỏ

Nhưng đời này nếu không có em yêu,

Thì hoàng hôn không còn ánh nắng chiều...

Và lẽ sống chẳng còn điều... mơ mộng...!

 

 

Ngày 17/10/2017