Đêm đông buồn

Đêm đông buồn
Cơn gió đông gầm gừ trong cô quạnh. Chao đảo lưng trời...giá lạnh đơn côi Hỏi mùa Thu...Sao nỡ bỏ đi rồi..? Mà Đông lạnh bỗng liên hồi run rẩy! Mặt trời làm ngơ...chẳng thèm thức dậy!


(Ảnh: Pixabay)


ĐÊM ĐÔNG BUỒN...!

(Ngọc Thạch)

 

Cơn gió đông gầm gừ trong cô quạnh.

Chao đảo lưng trời...giá lạnh đơn côi

Hỏi mùa Thu...Sao nỡ bỏ đi rồi..?

Mà Đông lạnh bỗng liên hồi run rẩy!

Mặt trời làm ngơ...chẳng thèm thức dậy!

Mây xám u sầu, ngọn gió lang thang..

Từng nhành cây, ngọn cỏ chợt tan hoang!

Khi giá buốt đã ngập tràn muôn lối

.. Giữa đêm đen… em cô đơn ngồi đợi!

Thổn thức hao gầy...

                     ...anh vời vợi phương xa

Em vụng về gom chút lửa tình ta!

Đang le lói… nhạt nhòa trong đơn lạnh!

… Ngày chia tay dưới sao trời lấp lánh,

Anh hẹn thề Đông về lại bên em

Nhưng đêm dài sao như cứ dài thêm.

Cho em lạnh với nỗi niềm nhung nhớ!

Sợi yêu thương chập chờn bên ánh lửa

… Đêm lạnh một mình… chờ đợi cô đơn.

Cuộc tình ta từng gắn bó keo sơn,

Mà anh nỡ để em buồn tê tái..

Em chợt xót xa chút tình ngây dại

Đang nghẹn ngào...

....khắc khoải giữa đêm Đông...!

    

Ngày 28/11/2015