Đêm rồi, nghỉ thôi!

Đêm rồi, nghỉ thôi!
Phố về đêm, phố chẳng im lìm Người người vẫn ngược xuôi hối hả Kẻ quay về, bơ phờ, mệt bã Người chơi khuya, phấn chấn, hả hê Có những phận chẳng chốn đi về Chọn vỉa hè làm nơi nương náu

 

Phố về đêm, phố chẳng im lìm

Người người vẫn ngược xuôi hối hả

Kẻ quay về, bơ phờ, mệt bã

Người chơi khuya, phấn chấn, hả hê

Có những phận chẳng chốn đi về

Chọn vỉa hè làm nơi nương náu

 

Nhân sinh vốn hữu biệt

Sinh hữu định, tử lại bất kỳ

Nay xa giá, mai lại suy vi

Lúc đắc ý, khi sầu rơi lệ

Lại chẳng biết cuộc đời vốn thế

Chỉ biết than thế thái nhân tình.


Đến với đời, tay trắng, tay không

Sống với đời, lại muốn vơi, muốn chặt

Trí nhủ buông, tâm lại không bỏ

Thân ngược xuôi đến tận lúc lên đèn

Khó thì khóc phận đen, vinh lại cười số đỏ

Rồi quẩn quanh cái triết lý thế thời.


Ơ, hay chưa kìa,

Giữa nhộn nhịp cuộc đời

Góc phố nhỏ, một bác hàng rong

Đã buông lơi gánh hàng bán dở

Một dấu chấm giữa ngàn dấu phẩy,

Nghỉ thôi, 

đêm đã buông, 

thân đã mệt rồi...


Dương Chính Chức