Dì ơi

Dì ơi
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì

(Ảnh: Bích Nga)


DÌ ƠI!

(Phạm Hồng Oanh)


Ở cách quê chẳng quá dài

Mỗi năm cũng độ một hai lần về

Cỏ xanh mướt dải bờ đê

Mà bước chân đã lạc về xa xăm.


Tin dì đau đã nhiều năm

Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì

Về cũng chẳng kịp tỉ tê

Chỉ nhấp nhổm với lời chê, tiếng chào.


Lúc con đi, dì thì thào

"Công danh - nước lã, khi vào khi ra,

Đừng hơn thiệt với người ta,

Điều hạnh phúc nhất, ấy là chồng - con".


Lời dặn còn đỏ như son

Mà chênh chao đã cháu con mất dì.

Bờ đê vẫn lối con về

Giờ xanh xao gió, giờ bề bộn sương,

Khi kề bên những yêu thương

Giận mình có lúc thiệt hơn máu đào.


Giờ đây thừa tiếng con chào

Chỉ còn nghĩa tử đậu vào gió quê.