Đợi

Đợi
Từ tầng rất cao, ạt ào gió thổi, Sông Sài Gòn như kênh chật chội, Những chiếc tàu nặng nề mệt mỏi, Những dòng người nườm nượp qua cầu...

(Ảnh: THT)


ĐỢI
 

Từ tầng rất cao, ạt ào gió thổi,
Sông Sài Gòn như kênh chật chội,
Những chiếc tàu nặng nề mệt mỏi,
Những dòng người nườm nượp qua cầu...

Hướng về mảnh gương nhoè xam xám phía xa,
Mặt trời lặn hoàng hôn đen đậm lại.
Bầu trời không mây, sao mà trống trải?
Ngọn gió Bắc Nam,
Xuôi hay ngược  muôn chiều?

Cả thành phố,
Những tòa nhà cao ngất,
Điện như sao dâng mặt đất cao vời,
Những sông hồ,
Biệt thự tóp teo thôi,
Cứ be bé như đồ chơi con trẻ,
Cái be bé bao người mơ ước thế...

Ta ngước lên cao ,
Hùng vĩ vòm trời,
Những thế giới lạ xa,
Muôn triệu những mặt trời,
Chỉ có bình minh ấm nồng vòm mắt.
Không hoàng hôn chạng vạng tấu khúc buồn...

Sài Gòn đợi em ,
Một chớm nhỏ linh hồn,
Em ra đi có quên ngày trở lại?
Có quên bờ bãi?
Sông kia đang nhỏ lại,
Những phù hoa lẩn khuất hoàng hôn…


La Vinh