Đợi chờ trong cõi tạm

Đợi chờ trong cõi tạm
Em đợi anh suốt những mùa xuân Sân ga vắng mưa phùn rắc khẽ Bước chân mùa kéo chuyến tàu qua Những nẻo đường quen, những miền đất lạ Những giao thừa không pháo không hoa

Em đợi anh suốt những mùa xuân

Sân ga vắng mưa phùn rắc khẽ

Bước chân mùa kéo chuyến tàu qua

Những nẻo đường quen, những miền đất lạ

Những giao thừa không pháo không hoa

Tiếng sáo trúc bồi hồi ngâm thơ cũ

Cánh đào nào khe khẽ hát tình ca.


Em đợi Anh suốt những mùa hè

Cây khô khốc rạ phơi đồng trơ trụi

Gió hằng đêm vẫn ru ngoài bãi

Lời ru anh chẳng theo gió hoang về.


Em mong anh suốt những mùa thu

Mưa vừa tạnh bão ào ào đổ

Trăng mỉm cười ai đó nói lời yêu

Nghe trong gió em lại chờ thu cũ.




Em tìm anh trong mọi lời ca

Em tìm anh trong sắc trời hương gió

Em đợi anh bốn mùa tạo hoá

Nhưng bốn mùa em vẫn không anh.


Rồi một ngày em nhớ đến quê nhà

Nơi xa thẳm em không còn nhớ nữa 

Nơi an nhiên, không muộn phiền đau khổ, 

Nơi chúng sinh đang ngóng đợi em về 

Trong cõi tạm, em chợt tỉnh mộng mê

Kịp chuyến thuyền Cập về bến Giác!


Nguyễn Huệ