Đôi mắt

Đôi mắt
Đi vào cõi ái tình chưa chắc ai cũng biết Nhớ thương kia rồi sẽ dệt nên buồn Những nỗi buồn đan ngang dọc vào nhau Tạo sầu não, bi thương, hờn giận

(Ảnh: Đặng Văn Tôn)

ĐÔI MẮT 

(Nguyễn Quốc Văn)


Đi vào cõi ái tình chưa chắc ai cũng biết 

Nhớ thương kia rồi sẽ dệt nên buồn

Những nỗi buồn đan ngang dọc vào nhau

Tạo sầu não, bi thương, hờn giận 


Mấy ai biết tình yêu là tấm áo 

Mặt phải êm nhung, mặt trái nhọn gai

Là con dao khẽ lướt nhẹ đứt tay

Là thuốc độc cả nhân gian khát uống

Là thập tử nhất sinh, là lên, là xuống 

Là có, là không, là khổ, là mê 

Là chết một đời, là cạn suối trơ khe 

Là mất mạng, là bị thương đau xé

Cho dù biết mà khó ai tránh né 

Dẫu tả tơi tình vẫn đắm vẫn mê


Này bạn nhé, như mặt trời thức dậy 

Tình gọi nhau ong bướm hút nhụy hoa

Trên cành non chim rộn rã hót ca 

Khúc rủ bạn ái ân sau chùm lá

Lội dưới sông tung tăng từng đàn cá 

Con cái bơi, con đực bám theo sau

Và đâu đây, đôi trai gái gặp nhau 

Mắt hớn hở, tay trong tay nắm chặt

Ở nơi ấy, chốn riêng tư ngây ngất

Đôi tình nhân cứ dính chặt vào nhau 

Hạnh phúc ngọt ngào, hạnh phúc đớn đau 

Mầm vui sướng nhào nặn nên sự sống


Ồ, ái tình 

Hình như là lao động

Ai tới đây 

Cũng tìm được chính mình

Là sướng vui, là vinh nhục, cực hình

Là hoang dã, là văn minh, thiện ác


Và có lúc 

Ái tình là đôi mắt 

Cho mỗi chúng ta nhìn thấu số phận mình…