Đổi thay

Đổi thay
Phố đổi thay Ngập ngụa tiếng còi xe Vàng đỏ trắng xanh lượn đầy đường nô nức Những tòa nhà chân cắm trên mặt đất Định vươn lên đầu chạm đến bầu trời Nhấp nhô đèn màu, sao vội vã trôi Trăng tủi thân


(Ảnh: Đặng Văn Tôn)

ĐỔI THAY 

(Nguyễn Ngọc Thạch)


Phố đổi thay 

Ngập ngụa tiếng còi xe 

Vàng đỏ trắng xanh lượn đầy đường nô nức 

Những tòa nhà chân cắm trên mặt đất 

Định vươn lên đầu chạm đến bầu trời 

Nhấp nhô đèn màu, sao vội vã trôi 

Trăng tủi thân 

Úp mặt vào áng mây lặng lẽ 


Làng đổi thay 

Không nghe tiếng í ới gọi nhau 

Bát chè xanh tỏa hương quê nghi ngút

Không còn những đêm trăng 

Ngồi trước sân ngửa mặt ngắm chị Hằng 

Lũ trẻ hồn nhiên 

Hóng hớt ngồi nghe ông kể chuyện 

Nhờ điện thoại thông minh giờ chúng còn biết đến 

Gió thổi mưa bay tận nước nảo nước nào 


Anh đổi thay 

Chẳng còn cày cuốc chai tay 

Không phải sớm hôm lo cơm áo vơi đầy 

Chữ nghĩa văn chương rót đầy vào ly nhỏ 

Lý tưởng vờn quanh nơi lấp lánh đèn màu 

Tìm đỏ đen khi bằng hữu gặp nhau 

Chẳng cần biết là lúc nào thì đêm tới 


Em đổi thay 

Tóc đen nay chuyển đỏ xanh mành tóc rối 

Áo lụa thướt tha như mây khói chiều hôm 

Mắt thẫm,má hồng môi thắm màu son 

Chút ngây thơ ngày cũ đã không còn

Chẳng còn nhớ về ngọn rơm gốc rạ 

Những tháng ngày vất vả 

Xa quá rồi đâu cần phải tương tư...


Tình đổi thay 

Tay nắm chặt tay mà ngỡ như hờ hững 

Đâu còn lời yêu lấp lửng 

Đọng trên môi ngọng nghịu tập đánh vần 

Kết nối tình thân 

Mặc cả đắn đo việc cần cho cuộc sống 

Chuyện tình yêu mơ mộng 

Đã đi vào miền ký ức thần tiên...


Có còn ai cứ vương vấn chút ưu phiền..?

Ôm chuyện cũ mà không hề thay đổi...


ngocthach nguyen 18/04/2024