Dòng trôi dòng đời

Dòng trôi dòng đời
Em nhỉ quê mình bên con sông Nước xuôi dòng làm nên dòng chảy Màu phù sa óng ánh sắc hồng Như hôm nào đôi má...Chợt bâng khuâng.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn


DÒNG TRÔI DÒNG ĐỜI 

(Nguyễn Như Thạnh)

 

Em nhỉ quê mình bên con sông

Nước xuôi dòng làm nên dòng chảy

Màu phù sa óng ánh sắc hồng

Như hôm nào đôi má...Chợt bâng khuâng.

 

Trời vào đông sông trong vắt tinh nguyên 

Nước xanh xanh giỡn heo may gợn sóng

Lượn nhấp nhô như rối nỗi tơ lòng

Người má hồng đâu đó có thấu không.

 

Người đã đi, sông trôi bao mùa nước

Lối rẽ nào êm ấm một vòng tay

Quên nơi đây luôn có một dòng chảy

Nơi bến bờ ngơ ngẩn một người trai.

 

Tháng năm dài chẳng vùi chôn ký ức

Bên sông quê thổn thức vấn vương lòng

Mơ những chiều hoàng hôn nơi bến nước

Bắp chân trần thấp thoáng dưới nước sông.

 

Ngày người đi hôm ấy cũng trời đông

Gió đầu mùa xát đau hồn lạnh giá

Quãng đê quê thêm xác xơ cây cỏ

Hoa cỏ may cố níu bước chân người.

 

Thấy dòng đời như gió như mây

Đường cuộc đời mau trôi như dòng nước

Mây cứ bay, nước cứ trôi về biển

Biết khi nao nước trở lại về nguồn.