Đừng vội lãng quên

Đừng vội lãng quên
Tuổi hai mươi tôi gửi nơi em Ước vọng lấp bể Đông đầy sóng Háo hức đi tìm đích sống Tôi bỏ lại phía sau dang dở chuyện riêng mình.

 




Tuổi hai mươi tôi gửi nơi em

Ước vọng lấp bể Đông đầy sóng

Háo hức đi tìm đích sống

Tôi bỏ lại phía sau

dang dở chuyện riêng mình.


Năm tháng vơi dần... 

Đời tôi vẫn lênh đênh

Bước chân lạc qua nhiều miền đất lạ

Rừng thẳm, 

Núi cao 

Rồi bể đầy sóng cả

Ta lạc nhau

Tôi lạc mất em rồi....


Tuổi hai mươi

vui mấy độ, giữa đời

Em không đợi, 

Em tìm về bến khác

Tôi vẫn ôm một nỗi niềm khao khát

Quên thời gian, 

Quên cả chuyện chúng mình...


Đến hôm nay ngoảnh lại nhìn mình

Thoáng chốc tuổi xuân vùn vụt

Tôi trở về nơi gốc đa, bến nước

Bóng hạc vàng 

thấp thoáng giữa trời quê


Ở nơi đây

Xưa cũ ngóng ta về

Về với cội nguồn

Với thơ ngây diệu phúc

Em đã quên tôi

Nhưng chốn xưa vẫn nhắc

Đừng để lạc mất mình 

Đừng vội lãng quên đi...



Trường Giang