Em mệt rồi

Em mệt rồi
Em mệt rồi, muốn tìm bờ vai dựa Tấm lưng trần vợi bớt cô đơn Em mệt rồi, không muốn nghĩ thiệt hơn Đời vô thường, sống yêu thương còn chưa đủ Em mệt rồi, đêm dài em muốn ngủ

(Ảnh: Kim Anh)


EM MỆT RỒI 

(Phan Hà)


Em mệt rồi, muốn tìm bờ vai dựa

Tấm lưng trần vợi bớt cô đơn 

Em mệt rồi, không muốn nghĩ thiệt hơn

Đời vô thường,  sống yêu thương còn chưa đủ 

Em mệt rồi, đêm dài em  muốn ngủ 

Sáng mai lành em lại đón bình minh 

Em vội thắp những tia sáng lung linh 

Ở ngoài kia biển trời bão tố. 

Cơn hờn ghen một đời không biết đủ

Đêm đã tàn, sao chưa chịu ngủ

Vẫn bon chen giữa chốn đông người.

Em mệt rồi, về đúng chỗ của em thôi

Tim vẫn đập những bồi hồi xao xuyến

Bùa lú tình yêu, lưu luyến chẳng chịu về

Em hiểu rồi! Nhầm tưởng đam mê

Ngựa vó chùn chân vẫn tìm phi nước đại

Em về nhé,  về miền hoang dại

Không thể tắm hai lần trên dòng sông năm cũ

Đến bao giờ anh mới biết mình đủ

Em  mệt rồi, người khách lãng du

Bản làng cũ cánh đồng xa gió thổi 

Em ru em qua mùa nông nổi 

Muốn làm một người thường, 

Sao khó quá anh ơi! 

Em hiểu rồi, bản nhạc giữa cuộc chơi 

Em buông bỏ, cho lòng em thanh thản.