Em sinh ra ta – Sao mãi không già?

Em sinh ra ta – Sao mãi không già?
Em tha thướt trong dinh thự xa hoa Màu vua chúa thếp vàng phủ quá khứ Em đài các kiêu sa như tiên nữ Lữ khách mọi miền mê mẩn dáng xinh… Ta cùng em hái nắng chiều lởn vởn Bóng nhà thờ trầm mặc đá phủ rêu Lối sỏi xôn xao gót hài mềm mại


(Ảnh: Vân Phạm)

 

EM SINH RA TA - SAO MÃI KHÔNG GIÀ 

(Lại Văn Long)


Em tha thướt trong dinh thự xa hoa

Màu vua chúa thếp vàng phủ quá khứ

Em đài các kiêu sa như tiên nữ

Lữ khách mọi miền mê mẩn dáng xinh…


Ta cùng em hái nắng chiều lởn vởn

Bóng nhà thờ trầm mặc đá phủ rêu

Lối sỏi xôn xao gót hài mềm mại

Chúa ở trên trời cứ mãi ngắm em


Em bước ra từ sương mai ảo ảnh

Con dốc buồn len lỏi giữa đồi hoang

Thung lũng xanh tươi, núi xa tím ngát

Em hát gió ngàn vi vút thông reo


Ta theo em tắm vạn sầu mưa lạnh

Mưa Đà lạt buồn rả rích đêm thâu

Mưa Đà lạt ngâu suốt ngày rấm rức

Phố xá nhạt nhòa, ướt át, lá rơi


Đà lạt ơi, yêu em thời bé dại

Những sớm mai lóc cóc nhịp ngựa thồ

Phố co ro mùi cà phê sưởi ấm

Thăm thẳm còi tàu sầu biệt sân ga


Ta ra đi khi tuổi đời hoa mộng

Trái tim ngây thơ mơ những nỗi niềm

Nhớ Đà lạt hồn nhiên như nhớ mẹ

Nhớ phố thân thương, nhớ trường tiểu học…


Nay trở lại nơi chôn nhau cắt rốn

Tóc đã bạc nhiều, chân bước liêu xiêu

Đà lạt yêu – vẫn mỹ miều đến lạ!

Em sinh ra ta - sao mãi không già?