Em xin...

Em xin...
Chúng mình từ thuở yêu nhau Cầm tay thề nguyện bạc đầu không phai Một thời cơm độn sắn khoai Vào trong vẫn ấm ra ngoài vẫn êm Vợ chồng ăn thảo ở hiền Trời thương, nước nổi, thuyền lên...

(Ảnh: Xuân Nguyễn)


EM XIN…

(Lời người vợ xin đoàn tụ trong một phiên tòa ly hôn)


Chúng mình từ thuở yêu nhau
Cầm tay thề nguyện bạc đầu không phai
Một thời cơm độn sắn khoai
Vào trong vẫn ấm ra ngoài vẫn êm
Vợ chồng ăn thảo ở hiền
Trời thương, nước nổi, thuyền lên...
Vậy mà...

Nào ngờ chỉ một thoáng qua
Tai bay vạ gió anh ra phế tàn
Sợ em nặng gánh giữa đàng
Thương em, anh mới vội vàng ly hôn?
Em xin anh hãy rút đơn
Nghĩa tình đừng tính thiệt hơn làm gì
Cho dù đất chuyển trời suy
Chân em đủ đỡ anh đi trọn đời
Vai em gánh đã quen rồi
Gánh thêm chút nữa lần hồi cũng qua
Con mình cần có mẹ cha
Để cùng ấm cửa, êm nhà như xưa...

Nhìn anh, chị khóc như mưa
Pháp đình lặng đến ngẩn ngơ cả chiều...


Tác giả: Nguyễn Minh Tâm