Gần

Gần
Thật diệu kỳ mưa rây giữa đêm trăng, Từng sợi thủy tinh óng vàng nuốt nuột. Từng hạt thon dài thánh thót, Giọt dương cầm trầm bổng giữa bao la... Ta chẳng muốn trú mưa, Mấy tháng rồi bức sốt, Trăng sáng, trời trong văn vắt, Bỗng trắng nhòa...

(Ảnh: Đại Dũng)


GẦN

(Anh Vũ)


Thật diệu kỳ mưa rây giữa đêm trăng,

Từng sợi thủy tinh óng vàng nuốt nuột.

Từng hạt thon dài thánh thót,

Giọt dương cầm trầm bổng giữa bao la...


Ta chẳng muốn trú mưa,

Mấy tháng rồi bức sốt, 

Trăng sáng, trời trong văn vắt,

Bỗng trắng nhòa...


Mưa cứ rơi,

Tình tự mát tim ta...


Hè đã sang,

Phượng đã ngời kỷ niệm,

Thời bím tóc, nhảy dây; tóc mây để lòa xòa,

Xa xăm lắm,

thiếu nữ thành thiếu phụ.

Xe ngựa kiêu sa

Quên hết mọi hương hoa...


Những tháng Năm xưa,

Năm tháng Xa...


Ta đón đợi tháng Năm,

Ngưỡng vọng tới tương lai.

Rời khách sạn Trần Gian,

Quay mãi vòng Danh Lợi, 

Không có thời gian, không còn cơ hội,

Bỏ chiếc vali cuối cùng,

Nhẹ nẫng đến thang mây ...


Tháng Năm về,

Ve vẫn kêu,

Phượng đỏ hoa, vẫn vậy.


Những thế giới trong ta,

Ùa mầm thức dậy,

Cả một mùa Giác Ngộ,

Thức tỉnh  mọi Càn Khôn...

Năng lượng trong veo, thánh khiết đến vô cùng ...


Đêm tháng Năm,

Trăng bỗng ngời như Sen mở cánh,

Hứng giọt Cam Lồ,

Ai rảy nước cành dương?


Đêm mưa Trăng, 

Đánh thức mọi giấc mơ thành hiện thực,

Triệu triệu hạt châu,

Đổ xuống dòng Ngân ...

Trôi về phía  xa xôi,

ngôi nhà ta đã ở 

Đã quá gần …