Ghen với nỗi khốn khổ

Ghen với nỗi khốn khổ
Em ghen với ngày nắng Trưa thiêu đốt cháy anh Em ghen với trời xanh Ô che anh lồng lộng; Em ghen với biển rộng Biển ôm anh vào lòng

(Ảnh: Xuân Nguyễn)


GHEN VỚI NỖI KHỐN KHỔ 

(Nguyễn Quốc Văn)


Em ghen với ngày nắng

Trưa thiêu đốt cháy anh

Em ghen với trời xanh

Ô che anh lồng lộng;

Em ghen với biển rộng 

Biển ôm anh vào lòng

Ghen cả với ngực sóng

Anh bồng sông lội bơi;

Ghen với chiều mưa xối

Ướt sũng áo quần anh

Ghen cả với đồi núi

Gọi mời anh đến chơi;

Em ghen với một người 

Hỏi anh, anh không nói

Người ấy thế nào nhỉ

Ở gần hay xa xôi;

Ghen với cái giường đôi 

Em chưa từng nằm đỡ

Em ghen với cơn gió

Se sắt heo may thu;

Em ghen với tương tư

Anh dành cho ai đó

Ghen cả nỗi khốn khổ 

Của đàn bà tự do…