Giã biệt cuộc chơi

Giã biệt cuộc chơi
Rồi một ngày chúng mình sẽ xa nhau, Sinh, Lão, Bệnh rồi đến kỳ phải đến. Hàng tỷ năm rồi, Thuyền nào không rời bến? Có bao thuyền đã ngủ dưới đại dương?

(Ảnh: Lam Châu)

GIÃ BIỆT CUỘC CHƠI 

(La Vinh)


Rồi một ngày chúng mình sẽ xa nhau, 

Sinh, Lão, Bệnh rồi đến kỳ phải đến. 


Hàng tỷ năm rồi, 

Thuyền nào không rời bến? 

Có bao thuyền đã ngủ dưới đại dương? 


Bao người trai hôn người yêu trên bến , 

sẽ không về khi biển bão đã tan? 


Anh đóng thuyền những tấm ván mong manh, 

Mà cứ ngỡ đó là trường cửu. 

Sinh, Lão, Bệnh, 

Hoại, Trụ, Thành, 

Kiếp người hay vũ trụ? 

Nghiến bánh xe Luân Hồi, 

Sóng mặn khổ muôn năm... 


Vần vò mãi chẳng dám nhìn cửa Tử, 

Chẳng dám nhìn chữ Diệt khép vòng quay... 


Năm tháng trôi, 

Thời khắc trôi, 

Ngày lại nối ngày ... 


Ai sung sướng giàu sang? 

Ai rát họng ăn mày? 

Ai tướng cướp trở thành Hoàng Đế? 

Bắt thần dân hô vạn tuế vênh vang? 


Trên cao xanh, 

Tất cả đã an bài, 

Nhân loại đáng thương, 

Trường hý kịch múa may... 


Những diễn viên vụng dại, thơ ngây, 

Những diễn viên mưu mô chước quỷ, 

Đến trăm năm đốc kiếm phải rời tay.. 

Đến trăm năm dưới nấm cổ khâu, 

Nghiệp báo đến Nhân Nhân Quả Quả... 


Thế thượng một thời. 

Hồi kết, một màn sau... 


Ta chán ngấy trò hề nhân thế, 

Bao nhiêu đời, bao nhiêu kiếp không thôi, 

Diễn mãi trò chơi:

Lướt sóng Luân Hồi... 


Giã biệt nhé, 

Cõi trăm năm ngắn ngủi, 

Cõi Danh, Lợi, Tình phù du... 


Ta giã biệt cuộc chơi...