Giấc mơ đau không kêu…

Giấc mơ đau không kêu…
Bút cũ rích vẫn vẽ vào mây trắng Giấc mơ muộn màng màu của hoàng hôn Giấc mơ bay bằng hai bìa sách Đôi chân gầy tập tễnh vẫn lon xon Người ném đá vì quen ném đá

(Ảnh: Pixabay)


Giấc mơ đau không kêu…

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

Bút cũ rích vẫn vẽ vào mây trắng

Giấc mơ muộn màng màu  của hoàng hôn

Giấc mơ bay bằng hai bìa sách

Đôi chân gầy tập tễnh  vẫn lon xon

Người ném đá vì quen ném đá

Như trẻ con ném đá lên tàu

Giấc mơ đau nuốt nghẹn dăm ba tiếng

Có viên màu đen có viên không màu …

Như Voi già đếm bước chân gần cuối

Rống gọi đại ngàn lần nữa rồi thôi

Đường dài lắm đá sắc nhiều vô kể

Nhận cây Mía gầy đắng ngọt vẫn rách môi

Bão đã đến rồi tan trên vạn lá

Voi già đi tìm thung lũng ngàn xưa

Tình xưa nở trăm hoa vàng rực rỡ

Hồi âm vui tuôn thác ngọt bất ngờ

Giấc mơ bay  rồi ngã vào thác dữ

Hoá thạch màu mắt em

Nếu em yêu đá bay múa hát

Sẽ nghe tiếng người trong đá nứt gọi tên