Gió

Gió
Đã là làn gió dịu êm Vuốt lên mái tóc xõa mềm bờ vai Lay người những lúc sớm mai Nhẹ ru những giấc ngủ say đêm hè Quấn quanh âu yếm vỗ về

(Ảnh: Xuân Nguyễn)



GIÓ

(Nguyễn Như Thạnh)


Đã là làn gió dịu êm

Vuốt lên mái tóc xõa mềm bờ vai

Lay người những lúc sớm mai

Nhẹ ru những giấc ngủ say đêm hè

Quấn quanh âu yếm vỗ về

Yêu thương ngày tháng si mê bên người

Hờn ghen muốn thổi tung trời

Làm cơn giông tố bão trời phong ba

Thổi bay cát bụi yêu ma

Lũ ong đàn bướm la cà quanh em

Mơ ngày đôi lứa nên duyên

Đắp xây hạnh phúc kề bên trọn đời.


Đời trai như ngọn gió trời

Đó đây vui với cuộc đời lãng du

Thả hồn mặt nước sóng xô

Chiều quê mê mải đu đưa cánh diều

Ngày ngày tháng tháng phiêu diêu

Quên người yêu vẫn sớm chiều chờ mong

Ngày về sáo đã sang sông

Nỗi sầu chứa chất trong lòng mà đau

Tình xưa nay đã còn đâu

Thềm xưa nay phủ một màu lá khô

Nhớ thương hình bóng người xưa

Thẩn thơ phiền muội hững hờ lay cây.