Giờ bố là mây trắng

Giờ bố là mây trắng
Bố héo rũ như chiếc tàu lá nhỏ Rồi rụng vào mùa thu mùa thu của con buồn mênh mông Mùa thu đầy nước mắt Con ngây thơ như đứa trẻ in dấu hài thiếu bàn tay Bố dắt dìu buổi còn lẫm chẫm.


(Ảnh: Nhung Do)

 


GIỜ BỐ LÀ MÂY TRẮNG

(Đỗ Thị Hồng Nhung)

 

Bố héo rũ như chiếc tàu lá nhỏ 

Rồi rụng vào mùa thu 

Mùa thu của con buồn mênh mông

Mùa thu đầy nước mắt

Con ngây thơ như đứa trẻ in dấu hài  thiếu bàn tay Bố dắt dìu buổi còn lẫm chẫm.

 

Bố khai sinh con trước bầu trời cao rộng

Biết nhân gian lẽ sống vơi đầy

Biết bóng tối sau lưng và phía trước mặt trời 

Biết dài rộng nông sâu và yêu thương bằng trái tim thắm đỏ. 

 

Con trở về ngôi nhà xưa yêu mến 

Cuống quýt tìm hơi ấm của Cha 

Thăm thẳm đồng sương, mặt đất mịt mùng 

Ngõ nhỏ quạnh hiu ngọn nến bập bùng 

Con òa khóc trước cả trời trống vắng. 

 

Lặng im tấm hình

Lặng im cúc thắm 

Lặng im sân nắng

Vời vợi khoảng trời đau thương.

 

Một đóa  sen thơm 

Một nhành huệ trắng

Một đời sạch trong 

Ngải trầm ngọt đắng.

 

Bố - đã - hóa - thành - mây - trời - xứ - sở 

Thành - quê - hương con sâu nặng đi về!