Giờ con mới kể

Giờ con mới kể
Xưa con hay khóc vụng Mỗi khi mẹ vắng nhà Con đã biết khóc vụng Từ cái hồi lên ba. Lúc những cơn bão táp Lúc ngật ngưỡng phồn hoa Khi lênh đênh giữa biển Chẳng biết đâu là nhà

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


Giờ con mới kể

(Triệu Quốc Bình)


Xưa con hay khóc vụng

Mỗi khi mẹ vắng nhà

Con đã biết khóc vụng

Từ cái hồi lên ba.


Lúc những cơn bão táp

Lúc ngật ngưỡng phồn hoa

Khi lênh đênh giữa biển

Chẳng biết đâu là nhà


Sinh tử mong manh lắm

Nước mắt lăn vào trong

Con nhớ rằng nơi ấy 

Mẹ vẫn hằng đợi mong.


Đứng lên và bước tiếp 

Có gì phải khóc than

"Ngã được gắng đứng được

Thế thì sẽ bình an...".


Hôm rồi Mẹ Đi Vắng

Chả dặn con câu nào

Cuối chiều Thu nắng nhẹ

Vô thường hay chiêm bao!!!


Con giờ hai thứ tóc

Lại như hồi ngày xưa.


Nơi Mẹ đến vui lắm

Sẽ không còn nắng mưa.