Gió đông

Gió đông
Gió đầu Đông thổi vào lòng se lạnh Không gian mờ chìm vào cảnh đơn côi Lác đác lá vàng.. rụng xuống cõi hồn tôi Vầng mây xám phủ nền trời u ám


(Ảnh: Pixabay(

GIÓ ĐÔNG...!

(Ngọc Thạch)

 

Gió đầu Đông  thổi vào lòng se lạnh

Không gian mờ chìm vào cảnh đơn côi

Lác đác lá vàng..

          rụng xuống cõi hồn tôi

Vầng mây xám phủ nền trời u ám

Cánh hoa Thu vẫn thường khoe sắc thắm

Rã cánh u hoài

          rơi vào đám cỏ khô...!

Cả khung trời ướt lạnh giữa cơn mưa

Đàn chim nhỏ đứng thẫn thờ, run rẩy...

Giữa đêm Đông, chỉ mình tôi đứng đấy

Chỉ một mình... sao chẳng thấy cô đơn..?

Có lẽ như chút tâm sự u buồn

Đã đông cứng giữa tâm hồn hiu quạnh.

Đêm tím thẫm một sắc màu sóng sánh,

Dõi  mắt nhìn tôi ngắm ánh sao khuya

Sao lẻ loi, cô độc cuối trời kia,

Sao có biết lối đi về xa thẳm...?

Gió đêm Đông

          phủ mờ đi hơi ấm...

Của tháng ngày tình sâu đậm bên Thu

Đón Động qua gió lạnh lẫn sương mù

Hồn bắt chợt

                Nhớ mùa Thu vô tận!!
 

  NTN.            Ngày 28/10/2017