Giọt đắng

Giọt đắng
Giọt nước mắt thần thánh Ân tứ toàn vũ trụ Trái đất trôi lóng lánh Nở thơm lừng hoa Sen. Rồi thời gian lãng quên Rồi tháng ngày đằng đẵng Nhân loại đầy ưu phiền Trái đất thành giọt đắng.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


GIỌT ĐẮNG

(Anh Vũ)


Giọt nước mắt thần thánh

Ân tứ toàn vũ trụ

Trái đất trôi lóng lánh

Nở thơm lừng hoa Sen.


Rồi thời gian lãng quên

Rồi tháng ngày đằng đẵng

Nhân loại đầy ưu phiền

Trái đất thành giọt đắng.


Giữa Tam giới ngơ ngác

Nó lủi thủi trôi đi...


- Chư Thần đừng trách mắng

Loài người đã ngu si

Danh Lợi Tình tranh đấu

Khiến muôn loài lâm nguy.


Trái Đất rã rời quay

Muôn chúng sinh ngơ ngác

Những đám bụi tinh vân

Nhìn nhau như cừu lạc.


Trái Đất buồn thăm thẳm

Mênh mang thân phận buồn

Thời xanh tươi là thế

Bình minh thành hoàng hôn.


Thời tinh khiết đâu còn

Đâu cũng là ô uế

Đạo đức đã khánh tận

Tất cả là trống trơn.


Núi đồi đào bới hết

Vét sạch cả đại dương

Thập ác nào cũng dám

Tuyệt lối về Thiên Đường.


Trái đất xệch xệ rồi

Không lăn trên mặt nước

Của chúng thần từ bi

Nó trôi vào câm lặng

Chặng cuối con đường đi...


Giọt nước mắt diệu kì

Vũ trụ tân thần thánh

Kìa Trái Đất lóng lánh

Nở thơm lừng hoa Sen!