Hà Nội đông về

Hà Nội đông về
Hà Nội đông về gió bấc lạnh căm căm Những con phố ngập lá bàng rụng đỏ Có mưa phùn bay bay cùng với gió Nhìn sóng Tây hồ thương làng lúa làng hoa

 

Hà Nội đông về gió bấc lạnh căm căm

Những con phố ngập lá bàng rụng đỏ

Có mưa  phùn bay bay cùng với gió

Nhìn sóng Tây hồ thương làng lúa làng hoa

 

Thương con đường, thương những gánh hàng hoa

Thương những mẹ già vai áo sờn đi chợ

Bác thợ gốm Bát Tràng đội mưa đội gió

Miệng vẫn tươi cười dẫu rét thấu tận tim

 

Thương lũ trẻ nghèo với những nụ cười duyên

Ngược gió đạp xe cùng bạn bè tới lớp

Ồn ã nói cười như chưa hề biết rét

Qua những cánh đồng sương muối đọng trên mi

 

Hà Nội đông về tôi thường đứng bờ đê

Vớt những hạt sương đong cho đầy nỗi nhớ

Đến bến Phà đen dựa vào hàng sao đỏ

Nhìn lên bầu trời ngắm lũ nhạn thiên di

 

Hà Nội đông về trong rét tái rét tê

Tôi lại nhớ tôi, những tháng ngày xưa cũ

Sân khấu công viên cạnh cây bàng lá đỏ

Rét đến run người nghe “làng lúa làng hoa”

 

Lương Duyên Thắng