Hai đầu nỗi nhớ

Hai đầu nỗi nhớ
Ở quê nhà em chơm chớm sang Đông Gió riu ríu mặt trời hồng say ngủ Mây nghênh ngang độc chiếm bầu vũ trụ Bụi mưa dầm hờn giận phủ màn đêm...

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

HAI ĐẦU NỖI NHỚ!

(Nguyễn Ngọc Thạch)



Ở quê nhà em chơm chớm sang Đông 

Gió riu ríu mặt trời hồng say ngủ 

Mây nghênh ngang độc chiếm bầu vũ trụ 

Bụi mưa dầm hờn giận phủ màn đêm... 


Từng bờ tre, hàng phượng vĩ thân quen 

Đang run rẩy, đang muộn phiền than thở 

Chắc muốn trả bớt chút phần duyên nợ 

Trút lá vàng xao xác đổ vào Đông!


Phía phương anh là cõi nắng mênh mông 

Muôn tia sáng mặt trời hồng nhóm lửa 

Gió liến láu đêm đêm khua cánh cửa 

Mọi nẻo đường màu bụi đỏ tung  bay... 


Hương cà phê treo nặng trĩu trên  cây 

Tiêu chờ nước cứ đêm ngày giục giã 

Anh góp nắng vào vòng tay hối hả 

Mây cõng đem về, xua lạnh giá đêm đêm... 


Tận hai đầu giấc mộng đẹp thân quen 

Anh trộm nắng của nơi miền đất đỏ 

Gửi về em để hong khô ngọn gió 

Nắng nồng nàn trong nỗi nhớ thênh thang..! 


Ngày 31/10/2018