Hạt bụi
- Thứ năm - 28/09/2023 15:13
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Trần Bảo Toàn)
HẠT BỤI
(Anh Vũ)
Trái đất này đâu được là hạt bụi,
Em mong manh,
Như phấn thổ phù du...
Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi.
Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân...
Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,
Những kiếp người phiêu dạt đã trăm năm,
Chỉ thoáng chốc,
mà nụ cười em nở mãi...
Nó bền lâu hơn cả đóa trăng Rằm ...
Thì Trăng ấy xa xăm như vạn cổ
Được đưa lên từ sinh mệnh thế gian này.
Em đã đến từ tinh cầu khác,
Có biết nơi đây vỡ nát mấy lần thay?
Cả vũ trụ trong em
Trái Đất nhẹ đường bay...
Em mang hết hệ Thiên Hà xa lạ,
Xuôi dòng Ngân,
Sao xao xác từng đàn...
Bao cuộc hóa thân,
Em vẫn là đốm bụi,
Mang dấu hài xưa,
Mến rừng luyến suối,
Cõi hồng trần,
Tình ghé bến hờ
Chèo gác mái mấy phân vân?
Trái đất mỏng manh vì là hạt bụi
Em mỏng manh mà chứa hết thế gian này
Một chữ Tình, tỷ tỷ điều Mê Muội.
Hãy về đi thôi
Về phía không Anh…