Hạt ngọc

Hạt ngọc
Chỉ muốn khóc thôi Sao đời lam lũ vậy Không cuốc đất đào mương Không nắng cháy mưa ngàn Mà sao vẫn dày vò đau khổ Những lời mắng ầm ào tru tréo dội Những chì chiết, đắng cay của người vô tội



HẠT NGỌC 

(thơ và tranh vẽ Nguyễn Phương Thủy)

 

Chỉ muốn khóc thôi

Sao đời lam lũ vậy

Không cuốc đất đào mương

Không nắng cháy mưa ngàn

Mà sao vẫn dày vò đau khổ

Những lời mắng ầm ào tru tréo dội 

Những chì chiết, đắng cay của người vô tội

xóc vào tim, 

nguyên chất chì

trôi vào máu

không đường chảy ra.

Người vô tội đâu chịu nổi trách hờn

Người vô tội không hiểu được nỗi buồn

Họ có lửa trong người

Họ có bom trong óc

Như con rồng mắt long sòng sọc

Họ phun tức tối

Một khoảng trời mây khói

Và áng chiều cháy lụi là ta!

 

Không lối ra!

Họ là người vô tội

Nạn nhân của những lỗi lầm

những giam cầm ép buộc

trái ngang.

 

Và ta khóc!

Giọt lệ tinh khôi, thuốc rửa tâm hồn.

Ta trong trắng, ta nâng mình lên cõi thiện

Bồng bềnh, vô biên

khoảng trời xanh trên tầng mây xám nặng

Nước mắt thành mưa 

Những hạt ngọc thơm nắng vàng chắt lại.

 

Rơi muôn chiều, 

Tặng người vô tội – ta thương!

 

18.06.2024