Khắc khoải mùa đông

Khắc khoải mùa đông
Em đã tự cháy lên từ ngày ấy Ngày con tim lỡ run rẩy vì anh Cứ trách mình như trái chẳng mãi xanh Sao vội chín để ngóng chờ người hái anh ở nơi xa anh nào có thấy Trái tim buồn xoay bốn phía không anh


(Ảnh: Xuan Nguyen)



 

KHẮC KHOẢI MÙA ĐÔNG

(Nguyễn Ánh Tuyết)

 

Em đã tự cháy lên từ ngày ấy

Ngày con tim lỡ run rẩy vì anh

Cứ trách mình như trái chẳng mãi xanh

Sao vội chín để ngóng chờ người hái
Anh ở nơi xa anh nào có thấy

Trái tim buồn xoay bốn phía không anh

Trách mùa thu sao nỡ vô tình

Ngọn heo may cứ trêu đùa tinh quái!

Em gọi tên mà chẳng nghe anh nói.

Trái tim buồn..không thiết đập nữa anh ơi!

Hạnh phúc mong manh...hạnh phúc thật xa vời

Điều tuyệt vọng chỉ chạm tay là tới

Cứ giận mình sao vẫn còn nông nổi

Chẳng đắn đo khi chọn lối cho mình'

Vẫn biết anh không thể vô tình

Hiềm một nỗi bao gập ghềnh trắc trở

Hay...ta chẳng yêu thương nhau nữa!

Đành xa nhau trả gió cho chiều

Để chúng mình bớt khốn khổ bởi chữ yêu

Ngọc vừa đến lại vuột tay rơi mất

Chiều qua phố giữa dòng người nêm chật

Cứ thấy buồn vì thiếu vắng bóng anh

Cứ muốn hét to tới tận cao xanh

Cứ muốn thành chim bay tới miền thương nhớ

Trời đất mênh mông sao thấy mình bé nhỏ

chỉ nỗi cô đơn choáng ngợp tới khôn cùng

Ở nơi xa anh có nhớ em không

Anh có vì em...lo cho mình không đấy

Đành lòng thôi đành cầm lòng vậy

Bao nhớ thương dồn nén chặt trong lòng

Em lại một mình khắc khoải trước mùa đông…


--------

* Bài thơ in trong tập Còn đang đàn bà - Ánh Tuyết