Khi mặt trời ùa sáng lên

Khi mặt trời ùa sáng lên
Xin gió đừng lắt lay, Xin mưa đừng mưa nữa, Xuân gần về đến cửa, Sao Đông cứ sụt sùi? Sao trăng suông chưa lặn? Sao mây trời chưa trôi? Sao bầy Dơi bỏ tổ Chưa về nơi quen nơi?

(Ảnh: Xuân Nguyễn)


KHI MẶT TRỜI ÙA SÁNG LÊN

(Anh Vũ)

 

Xin gió đừng lắt lay,

Xin mưa đừng mưa nữa, 

Xuân gần về đến cửa, 

Sao Đông cứ sụt sùi?


Sao trăng suông chưa lặn?

Sao mây trời chưa trôi?

Sao bầy Dơi bỏ tổ

Chưa về nơi quen nơi?


Sáng nay ngồi một mình, 

Một mình đợi bình minh, 

Cà phê thơm bốc khói, 

Thời gian càng muộn màng...

 

Ai may túi ba gang?

Ai khóc cùng cây khế?

Ai đi về phía bể?

Khiến Phượng Hoàng đa mang?


Thương giọt đen nhạt đắng,

Gọi tiếp ly thứ hai

Cho chúng cùng đôi lứa,

Giọt sánh, giọt bẻ bai...


Thôi thì uống một nửa,

Ly này với cốc kia,

Chẳng thấy ngọt đắng nữa 

Lẩn thẩn cùng thiếu thừa... 


Ta bước vào phòng vắng 

Giở trang Pháp đầu tiên 

Bình minh ùa ngập cửa 

Mặt Trời ùa sáng lên ...


Bao hoan ca rực rỡ 

Bao nhiêu là Mặt Trời 

Bao Pháp Luân to nhỏ 

Bao nhiêu là niềm vui

Bao lời chào cởi mở

Sách cùng ta sánh Hai...


Bao loanh quanh lẩn quẩn 

Đã đi đâu hết rồi?


Thinh không như lắng lại 

Theo từng dòng sách Thần 

Quay gót, đường trẻ lại 

Nhạc nào vang trong ngân...


Bỗng gặp Ta thơ dại,

Bỗng bồng bềnh tâm thân,

Bao hạc vàng dát nắng,

Bay quanh ta, tụ dần…