Khi ta đi xa

Khi ta đi xa
Chẳng hiểu vì sao khi ta đi xa Cánh lòng nghiêng bỗng chạm vào nỗi nhớ Ta đang đứng trên quê hương đó Đã thấy lòng mình gửi nơi nao


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

KHI TA ĐI XA

(Kim Chuông)


Chẳng hiểu vì sao khi ta đi xa

Cánh lòng nghiêng bỗng chạm vào nỗi nhớ

Ta đang đứng trên quê hương đó

Đã thấy lòng mình gửi nơi nao


Như lật lại lòng ta những im ắng năm nào

Những gì bình thường sao hôm nay cũng nhớ

Cối gạo, vườn cau, cầu ao, gốc khế

Người ta đang yêu nghe cũng diết da hơn


Có lẽ lúc này ta mới hiểu quê hương

Nên ta thấy yêu hơn những gì chưa yêu hết

Ví như cánh đồng bạc khê đất sét

Xóm thôn nghèo, ngõ lầy lội trong mưa


Ta hiểu thêm nhiều lòng mẹ, lòng cha

Khi mẹ đẻ ra ta và mẹ tiễn ta đi đánh giặc

Khi em gái ta rất vui mà bỗng oà lên khóc

Ta gặp lúc này lòng ta nhiều hơn


Mai sớm em ơi, anh đã lên đường

Ngày nào nhỉ ta khoanh vùng đắp đập

Mùa xuân về chưa mà lòng rạo rực

Nhìn nương dâu lòng dậy nắng mùa tằm


Anh sẽ gặp những phương trời xa – hành quân

Đợt gió mùa về nhắc ta gieo hạt

Ráng đỏ miền quê nhớ đêm với quân thù xáp mặt

Trăng ghé lòng soi một nỗi niềm


Gia tài quê hương trong mỗi chuyến lên đường.


Viết Ngày lên đường nhập ngũ, 17/2/1965

K.C