Không đề

Không đề
Quờ tay ôm nỗi nhớ Bỗng thấy mình xa xôi Quờ tay ôm làn gió Gió hững hờ bay xa Về nơi ta sinh ra Chợt thấy mình nhỏ lại


(Ảnh: Tam Tran)



KHÔNG ĐỀ

(Lương Duyên Thắng)

 

Quờ tay ôm nỗi nhớ

Bỗng thấy mình xa xôi

Quờ tay ôm làn gió

Gió hững hờ bay xa

Về nơi ta sinh ra

Chợt thấy mình nhỏ lại

Chim lạc bầy đi xa

Đợi hạ về chốn cũ

Nhớ người ôm làn gió

Gió trở về hư không

Hạ hết nhớ chiều đông

Lại thấy lòng nổi sóng

Cứ nghe lòng vang vọng

Đến ngào nghẹn trong lòng

Để nghe tim lắng đọng

Nỗi nhớ biến thành sông

Quờ tay ôm biển rộng

Thất bại và thành công

Cuộc đời nhiều khát vọng

Nỗi nhớ mãi đầy vơi