Không làm nhà thơ

Không làm nhà thơ
Chỉ yêu thơ, không dám làm nhà thơ! Mà khổ sở, là gì so với họ? Không mài sắt nên kim, chẳng qua trường này nọ Mà gạn đục, thơi trong , chắt lọc tìm từ...

(Ảnh: Lê Thu)



 

KHÔNG LÀM NHÀ THƠ

(Nguyễn Hoàng Lâm)

 

 

Chỉ yêu thơ, không dám làm nhà thơ!

Mà khổ sở, là gì so với họ?

Không mài sắt nên kim, chẳng qua trường này nọ

Mà gạn đục, thơi trong , chắt lọc tìm từ...

Họ hiền khô , mà chất chứa tâm tư

Day dứt tứ thơ cũng mất nhiều đêm trắng!

Say để tỉnh, chẳng bao giờ phẳng lặng

Nhìn con người bằng linh cảm thâm sâu...

Nhìn nỗi đau bằng quằn quại nỗi đau

Nhìn cơn khát từ trăm ngàn cơn khát

Không ra nắng mà thịt da bỏng rát

Vùi đam mê vào tận đáy niềm thương !

Đã là nhà thơ, sống khác đời thường

Có bên cạnh, vẫn thấy cô đơn lạ...

Tự mình khóc, rồi cười vật vã

Nếu không điên, chí ít cũng tâm thần...

Đêm không ngủ, ngày lại quên ăn

Thơ với thẩn, bùa chi mà dữ vậy?

Là thi sĩ trước bão đời xô đẩy

Khác gì chim đậu phải cành cong?

Bao nghĩ suy chôn chặt vào lòng

Ngòi bút chiến trước đồng tiền, càng khổ!

Được trả công để ngợi ca chế độ

Tự do nào từ đó cất cánh bay?

Trót yêu thơ,  dễ đồng cảm điều này...